Wednesday, January 22, 2014

Trần Dũng lập tức đưa ống nhòm lên ngắm, bất ngờ lộ vẻ sững sờ

Trần Dũng lập tức đưa ống nhòm lên ngắm, bất ngờ lộ vẻ sững sờ : - Trời! Sao... thế này? Hay tại mình hoa mắt... nhìn trong viễn kính khác ở ngoài...! Chàng lấy tay dụi mắt dòm lại, sắc mặt càng lúc thêm biến đổi : - Đạt! Cậu xem này! Sao lại là... một ông lão? Trời! Cả Đạt lẫn Ngọc Bích cùng kinh ngạc đưa mắt ngó nhau, chàng võ sư giật phắt ống nhòm xem thở phào khẽ lắc đầu bảo bạn : - Có gì lạ đâu! Đúng là một ông ba mươi, chỉ lớn hơn những con cọp ở... vườn bách thú một chút. Chắc cậu hoa mắt rồi. Đây, em dòm xem có đúng không? Chàng cười nhẹ chuyền sang tay Ngọc Bích, nàng vừa chiếu ống viễn kính liền rùng mình lắp bắp : - Trời! Anh Dũng nói không sai! Không phải cọp! Một... ông già! Một người... râu tóc bạc phơ... mặc áo xám... trời! Đúng cọp thành tinh nên mới biến hóa như vậy. Nàng xúc động ôm chầm lấy người yêu giục quay lại. Trần Dũng xem lại lần nữa, tuy bớt vẻ kinh mang nhưng vẫn xác nhận đó là một ông già. - Hay nói cho rõ là một thứ đầu người mình cọp! Có lẽ đúng hùm tinh như lời anh chàng ban nãy bảo! Giờ cậu tính sao? Hoàng Đạt nhún vai, cương quyết : - Để tớ cho nó một phát! Tinh hay không cũng phải hạ thôi Cậu với Ngọc Bích cứ ở yên đây, tớ lại gần nó. Cọp mộng phải nổ trúng chỗ hiểm mới chết ngay. Dứt lời chàng vọt đi liền, bất kể Ngọc Bích can ngăn. Hai người chừng không yên tâm cũng rón rén lần theo, phòng hỗ trợ Đạt khi cần. Con cọp xám vẫn ngồi yên tại chỗ. Hoàng Đạt men theo lùm bụi tới gần nheo mắt ngắm kỹ. Khoảng cách hai bên thu ngắn chỉ còn chừng hai chục thước, trông rõ từng đường nét trên mình ác thú. Chàng từ từ giương khẩu súng săn lên... Ngay khi ấy bất thần nổi lên một tràng cười ròn rã, trong trẻo, rồi ba, bốn bóng sơn nữ từ ngoài đuổi nhau chạy tới. Nàng chạy trước mặc y phục ra dáng con nhà quí tộc sơn cước, phá lãnh đen viền thủy ba kim tuyến, áo chẽn bằng lụa trắng, chân mang hài sảo, tóc bới cao, trâm cài lược giắt, khuyên vàng lấp lánh... nhác trông cũng thấy đó là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Cô nàng chạy gần đến bờ vụng thác, vừa chạy vừa ngoảnh trông lại mấy cô gái phía sau cười đùa, vô tình chưa nhìn thấy ông ba mươi ngồi chễm chệ trên tấm thạch bàn, đang giương mắt dòm trừng trừng. Kịp đến lúc cô gái phát giác giật mình thì đã muộn. Giữa người và thú cách nhau chừng chục thước, chưa bằng một cái nhảy của chúa sơn lâm. Cô nàng biến sắc lùi lại chưa kịp tỏ cử chỉ gì thì con cọp xám đã quất đuôi đánh “đét”, rống lên khủng khiếp, dợm phóng tới. - Đoàng! Từ sau bụi cây, Hoàng Đạt nghiến răng bóp cò luôn. Mãnh thú rùng mình ngã vật sang bên đến “ùm”, nước văng tung tóe. Nhưng có lẽ đạn không trúng chỗ hiểm, nó vùng dậy ngay xông thẳng lên bờ. Đạt rúng động vội bồi thêm phát nữa. Cạch! Đạn thối không nổ, chàng ném súng săn, rút Pạc Hoọc nhảy vọt ra. Vào khoảnh khắc Hoàng Đạt khai hỏa bắn con cọp xám, Trần Dũng cũng đã giương súng nhắm sẵn phòng bị tình huống xấu xảy ra. Vừa thấy nó chồm dậy, chàng trai họ Trần liền lảy cò tiếp tay bạn, tuy nhiên... đạn cũng không nổ. Trong khi mãnh thú hung hăng lao về phía cô gái sơn cước... Không do dự Trần Dũng nhún chân quăng vèo người tới chắn ngang trước mặt cô sơn nữ, tay vung lia một đường báng súng. Chát! Báng gỗ quật trúng đầu con cọp mộng, bể tan, không khác quật vào đá, nhưng cũng khiến nó khựng lại mấy giây, gầm lên lắc lắc cái đầu to như cái thúng. Đủ thời gian Hoàng Đạt xông lại chĩa Pạc Hoọc nổ. Liền ba phát súng, con cọp xám đổ dụi xuống mặt cỏ, giãy giụa mấy cái rồi nằm im, mình mẩy nó loang lổ đầy máu, đầu bị bể nát. Ai nấy xúm lại, nàng sơn nữ quí tộc cùng bọn gái tùy tòng ngỏ lời cám ơn Đạt, Dũng vẻ cảm động hết sức. Lúc ấy hai chàng trai Kinh mới nhìn kỹ, bất giác không khỏi sửng sốt trước vẻ đẹp của “cô nàng”. Mắt phụng, mày liễu đao, miệng san hô, ngực nở nhũ căng phây nếp áo, eo thon mông phình, đùi thuôn lẳn búp hoa quì sau lớp “phá” lãnh bó sát... tấm nhan sắc bất ngờ như tích tụ cả hương sắc núi rừng Tây Bắc. Đến nỗi ngay như Ngọc Bích là “người đẹp kinh thành” cũng phải giật mình, thầm khen! Nàng ta cho biết họ Đèo, tên Nguyệt Cầm, nhà ở gần đây và mời ba vị ân nhân ghé nhà chơi. - Thưa! Con quái này đã hại nhiều nhân mạng quanh vùng, người ta đồn nó là... hùm tinh! Hôm nay may gặp hai ông nên em mới thoát nạn dữ! Mong hai ông cùng bà chị đây bớt chút thì giờ quá bộ đến nhà để em được dịp tạ lễ! Cả bọn cùng nhìn nhau ngầm hội ý, không riêng Trần Dũng, Hoàng Đạt và Ngọc Bích chỉ mong sao sớm đưa bạn đến xứ ngàn, chẳng muốn rề rà dọc đường mất thời gian. Vả, chuyện tình cờ giết cọp cứu người nào có đáng chi, giờ lại theo về làm “thượng khách” để nàng tiếp đãi, nghĩ cũng kỳ. Dẫu gái họ Đèo tỏ ra rất tha thiết. Hoàng Đạt đang định lựa lời từ chối khéo, xảy đâu chợt nghe tiếng vó ngựa khua dồn rầm rập, từ ngoài phi vào hơn chục bóng nhân mã, tay súng nỏ đủ cả. Một người đàn ông trạc gần bốn mươi, dáng khỏe mạnh, mặc quần áo kaki màu vàng, khoác “va rơi” da, mang súng “kíp”, nhảy phắt xuống chạy lại nắm tay Đèo Nguyệt Cầm mừng rỡ : - Trời! Anh lo quá! Vừa về tới nhà được tin báo cọp xám xuất hiện khu này, lại nghe chúng kể em đi chơi thác, vội lấy ngựa đi liền! Phải hai ông đây vừa hạ “nó”? Y quay sang bọn Dũng, Đạt, Nguyệt Cầm vội kể vắn tắt sự việc, đoạn giới thiệu : - Đây là anh tôi, Đèo Thanh Sơn! Còn hai ông với bà chị đây... Hoàng Đạt rước lời cho biết qua tên họ cả bọn, Đèo Thanh Sơn mừng rỡ cảm tạ khẩn khoản mời ba người về nhà. - Thưa, nếu bận thì xin ghé qua một hai ngày vậy. Kính mong ba vị dành cho Đèo này được vinh dự thù tiếp bậc ân nhân của giòng tộc!  Hoàng Đạt, Trần Dũng đều cảm thấy khó xử, chưa biết tính sao thì Ngọc Bích đã ghé tai người yêu khẽ bảo : - Giờ đã quá trưa rồi, có đi tiếp cũng chẳng thêm được mấy đoạn đường, chi bằng ghé qua chỗ họ chút, mai sáng lại lên đường, cho khỏi phụ lòng. Thấy anh em họ Đèo tỏ lòng chân thành mời khách, lại nghe nàng nói cũng phải lẽ, Đạt, Dũng đành chịu. Thanh Sơn, Nguyệt Cầm ùng lộ vẻ hân hoan, truyền bọn gia nhân khiêng xác cọp, đoạn “phò” ba người lên ngựa về bản. Cả bọn vừa đi vừa trò chuyện, anh em Đèo cho biết họ cùng viên tù trưởng xứ Thái Lai Châu là chỗ thân tộc, anh em thúc bá. Thanh Sơn từng du học dưới Hà Nội mấy năm, biết cả chữ Tây, chữ Hán, đã có vợ và ba con. Nguyệt Cầm mới tròn đôi chín, chưa lập gia đình, rất thích thơ phú văn chương. Vì chỉ có hai anh em, cha mẹ đều đã khuất núi nên Sơn rất thương yêu em gái, hết mực săn sóc chiều chuộng nàng. Nhân nhắc lại chuyện “hùm tinh”, Thanh Sơn tỏ ý không tin chuyện huyền hoặc, bảo đó chẳng qua là một con cọp mộng tinh khôn, vì nó vồ ăn thịt nhiều người nên dân quanh vùng đồn đại thế thôi. Nghe vậy, Hoàng Đạt nháy hai người đồng hành mỉm cười ý nhị. Trần Dũng nhíu mày chực lên tiếng nhưng nghĩ sao lại thôi, chỉ nhún vai im lặng. Ngựa đi lòng vòng, hồi lâu tới một khu nhà sàn nằm rải dưới chân đồi, cạnh một con suối rộng. Nhà họ Đèo ngay đầu bản, trông nguy nga bề thế rõ ra một dinh cơ của người thuộc giòng quí tộc miền núi, đủ tòa ngang dãy dọc, gia nhân ra vào phục dịch. Thanh Sơn truyền dọn liền hai phòng rộng, ngăn nắp bên dãy đông, một dành cho Trần Dũng và một để riêng “vợ chồng” Hoàng Đạt nghỉ - theo cách tự giới thiệu của Ngọc Bích. Chừng “người đẹp kinh thành” có ý “phòng xa” trước giai nhân rừng thẳm nên xác định rõ trước với nhà họ Đèo! Hoàng Đạt thừa hiểu, không khỏi cười thầm. Cả ba tắm rửa, thay y phục xong thì gái hầu xuất hiện, lễ phép mời lên dự tiệc. Anh em họ Đèo đã chờ sẵn bên bàn rượu thịnh soạn bày giữa phòng khách, có cả một cặp rượu vang chát. Nguyệt Cầm vừa phục trang lại, càng tôn thêm vẻ kiều diễm lộng lẫy khiến Ngọc Bích buột miệng khen tấm tắc. Được người cùng phái khen tụng, cô gái nhoẻn cười không giấu nỗi vẻ hân hoan trong lòng, nắm tay Ngọc Bích giọng xúc động http://honhukha.tumblr.com/

No comments:

Post a Comment